Trịnh Y Thư
Mười nhánh thơ
1.
Qua
sông
tóc đẫm
hơi sương
nghìn cây trụi lá
cuối đường đổ xiêu
trong đôi mắt có rừng chiều
trong mênh mông có tiếng triều triều dâng.
2.
Mười mấy năm trôi - thân lưu xứ
nước non nghìn dặm ngập điêu linh.
Ðêm mơ thấy chết già một chỗ,
sáng dậy soi gương bỗng giật mình.
3.
Bao kỳ nguyệt lặn
bến chờ - quanh tôi
nước vẫn thờ ơ
chảy hoài. Ðứng đây
không biết đón ai -
tình tôi nương náu
dưới đài sen non.
4.
Lẩn quẩn ra vào con phố bụi
Dăm câu chuyện phiếm đoạn tháng ngày
Có tin người chết ngoài Ðông hải
Giả điếc - ngồi nhìn mây trắng bay.
5.
Tiếng đêm
dao bóng trăng ngàn,
nụ hoa chớm nở đã tàn canh thâu
Buông tay
lỡ nhịp dạ sầu,
bơ vơ một nỗi tìm đâu quê nhà.
6.
Cơn mưa đã tạnh từ chiều qua
Vẫn thấy ngăn tim sũng lệ nhòa
Mười mấy năm trôi như huyễn mộng
Quên hoài giai điệu khúc hoài ca.
7.
Biển sâu vốn
rất vô tình -
ba xuân một nấm
cỏ xanh nào ngờ.
Mấy mươi năm
vẫn đứng chờ -
chờ ngày trở lại
bục thờ khói hương.
8.
Từ buổi ra đi bờ nguyệt lạnh
núi sông chìm khuất, đỏ mầu cờ
Một hôm nhận được tin anh mất,
Mới biết mình còn đứa cháu thơ.
9.
Thư em viết có niềm vui
Sao tôi chỉ thấy một trời tang thương
Có em tóc lấm bụi đường
Tay ôm tay xách dặm trường nuôi con.
10.
Tưởng đã quên rồi. Mười năm lẻ
bước chân phiêu bạc mộng trời cao
Ði qua những bãi dừa lả ngọn,
vẫn chợt thấy buồn. Không biết sao.