Quang Nguyễn
Hương vị hè
Phượng nở trong thơ, hồn nắng hạ
Ve ngân trĩu nặng mảnh tình sầu
Sân trường quạnh vắng hồn xao xuyến
Nắng đượm màu vàng bạn lớp đâu
...
Nhớ lại thời gian ngày đi học
Câu cười mắt biếc thấy thương nhau
Mùa thu áo trắng nay đâu mất
Chỉ hạ âm thầm tiễn bước sau
Bóng mát quanh sân xưa em đứng
Hồn nhiên áo trắng đẹp làm sao
Hoa khôi ánh mắt như viên ngọc
Độ ấy anh yêu trộm nét đào
Phượng đỏ như tim màu bé nhỏ
Gợi về kí ức giữa sân trường
Hồn anh chết lặng trên trang vở
Nhớ dáng thiên thần những vị hương.
Tấm áo Mẹ vá
Chiếc áo xưa, bạc màu, cũ kỉ theo năm tháng
Con đã mang đi khắp chốn mọi miền
Những cơ hàn mồ hôi lem ướt áo
Công lao mẹ, vá suốt một đêm thâu
Xa chẳng đành tà áo ngã màu sạm
Mười năm trời chạm vào giông nắng mưa
Nhớ năm xưa, con mặc đi khai giảng
Bạn chê cười, những đường chỉ mẹ may
Giờ nhìn lại vô vàn trong kí ức
Áo năm nào, con vẫn giữ đến nay.
Hà Nội… em ru tôi
Anh đã ngủ...
Với làn hương hoa sữa
Mấy độ thu...
Nằm nhớ bên khung cửa
Tháng tám về
từng lá rơi cuối đường
Như hồn anh
Rớt xuống, trang giấy hương
Viết cho em…
Hà Nội chiều nhung nhớ
Chở tâm hồn về góc phố năm xưa
Em ru anh...
Mềm mại những tiếng mưa
Gió dịu êm thổi nhẹ giấc ngủ trưa
Trời Hà Nội...
Hồn anh còn ở lại
Cổ đọng hương nồng nàn vị tình ái
Mang suốt đời ...
Mùa thu em ru anh
Những khung cửa ..
bao quả tim bồi hồi
Chẳng đóng lại, chào nhớ, mùi ngây ngất
Như con Ong...
Bay quẩn kề giọt mật
Để người đi, nhớ mãi chốn quê nhà
Chẳng thể quên Hà Nội những ngày xa...
Em gợi nhớ
man mác điều tuyệt diệu
Hồn anh đó, thép non em đã hiểu
Nên em là…
Nam châm, hút chặt hồn
Em..
Hà Nội, hoa khôi của đất nước
Ru anh nhớ
miên man về Thủ Đô.
Ngàn xa
Những mùa hè anh hay tới
Đạp xe đi về chốn nhớ thương
Con đường xưa những chiếc lá me bay
Mắt cay nồng ngồi ôm bao kỉ niệm
Nhớ ai! Đôi chân mãi đi tìm
Áo hoa cà màu tím còn đó chăng
Như khi xưa che nắng chung tàu lá
Mối tình đầu rồi bỗng chợt bay xa
Em có nghe Tân Hồng đầy tiếng thở
Bao mùa hè anh thương nhớ bấy nhiêu
Có chú ve đau tình nói bao điều
Suốt ba tháng vẫn đứng chờ áo tím
Thấy ai qua giật mình kêu tiếng khản
Ba tháng dài tưởng em về ghé thăm.
Anh sẽ về...
Nằm miền xa nghe mưa ướt tâm hồn
Tiếng sét gầm xa lắc vang dữ dội
Nhớ quê nội cơn mưa ngày thơ ấu
Thuở ban đầu tắm mát trên lưng trâu
Ta đã đi và bỏ lại tất cả
Mảnh quê nghèo, khói lam chiều ta yêu
Cánh đồng quê mơn mởn màu xanh dịu
Tiếng chim kêu hòa vút vào trời cao
Ta đã mất những điều thương yêu nhất
Muốn quay về tìm lại chuỗi ngày qua
Ở quê nội tuổi thơ ta còn đó
Con đường làng in hằn dấu chân xưa
Ta sẽ về với hàng dừa trước ngõ
Có cô gái hay chờ lúc tan trường
Ngày ta đi cô cười rồi lại khóc
Lòng vương vấn bàn tay siết chặt nhau
Nằm miền xa nghe mưa ướt tâm hồn
Ơi quê nội chôn vùi bao kỉ niệm
Muốn bới lên hôn lại những tháng ngày
Và ôm chặt chẳng thể nào buông thả
Trời quê nội trăng sáng tỏa hai miền
Niềm cách trở miên man một lòng nhớ
Ta đã ngủ dưới cơn mơ tuổi hồng
Dòng sông ru tí tách tiếng sóng vỗ
Ơi quê nội ta tô đủ màu sắc
Thêm màu tím của hoàng hôn chiều về
Và màu xanh sum xuê những cây lá
Pha màu vàng rực nắng tà bóng tre
Ơi quê nội dường như mẹ đứng đón
Nón nghiêng che mắt rưng bao năm chờ
Xa xa mờ bóng con về đến ngõ
Mẹ vui mừng bỏ cả đống củi khô
Nằm miền xa nghe mưa ướt tâm hồn
Ta sẽ về cho mẹ thôi nhung nhớ
Cho giấc mơ nhiều đêm hiện thành thật
Bật nỗi lòng thương yêu gởi đến quê
Ta sẽ về như ngày thơ ta bé
Mẹ ru say chập chờn giấc ngủ đầu
Dòng sữa lạnh nuôi ta đến khôn lớn
Ta sẽ về hơn bao lần ta mong .
Quảng Ngãi, Quê Ngoại
Quảng Ngãi! Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại
Những con người tuổi xanh ta yêu sao
Những mái ngói trưa buồn ta hay ngắm
Đường lá bay! Những cánh chim bay cao
Ta về giữa mùa hoa phượng đỏ
Hè ngan ngát màu hồng vướng tâm hồn
Như môi em Quảng Ngải ta yêu đó
Như sữa mẹ ngọt ngào ta lớn khôn
Đêm nay những ánh sao quê hương đã mọc
Trăng dịu hiền trùm không gian ta mơ
Ta nhớ xưa! Về quê ngoại bắt ốc
Thân đầy bùn thú vị chợt nên thơ
Ôi ! Quảng Ngãi - quê ngoại ta thương quá
Những cánh đồng mơn mởn lên vị xanh
Đường làng chiều trâu về dưới nương mạ
Nắng vàng hoe chim chuyền bay lượn quanh
Ôi! Ta thương hàng dừa đã có từ lâu lắc
Rợp bóng mát xưa tan học ta ngồi
Tuổi thơ ta lại về những ngày mất
Ôi vương vấn nhớ Quảng Ngãi mãi thôi.
Cà phê đen
Dường như trái đất chẳng còn ai
Não nề buồn về với chàng trai
Tàn thuốc rụng ly cà phê tối
Chơi vơi sầu đêm vắng u hoài
Dường như trăng khóc trên sân lầu
Chị Hằng đi vắng buồn càng lâu
Cà phê đen không đường nên đắng
Thấu tận lòng thức suốt canh thâu.
Nhớ chị
Em gởi chị tất cả những nỗi nhớ
Cả lòng trai nghĩ suy giữa đêm trường
Đây! Sài Gòn, người đông em bỡ ngỡ
Chẳng tìm ra bóng người em yêu thương
Nhớ mắt chị rưng sầu ngày tiễn biệt
Tay nắm chặt nghẹn ngào phút chia xa
Em yêu chị! Từ lâu chị có biết
Tiếc tuổi đời còn nhỏ chưa nói ra
Chị lấy chồng đừng lấy người xa lạ
Sống xa nhà. Mẹ già chẳng ai lo
Thôi theo em ta dìu nhau về hạ
Bên kia sông còn có bóng con đò
Em cầu mong những mùa xuân đến sớm
Thêm tuổi đời, chắc chắn sẽ thành công.
Biển và Anh
Anh gặp em những con thuyền ngoài biển khơi
Hoàng hôn tím giăng xa phía chân trời
Thuyền em neo sau một trận bão táp
Đã bình yên hàng cá nhộn nhịp thêm
Anh gặp em những lần trời bão tố
Gió Miền Trung lộ nguyên nét đau sầu
Sóng dập dìu ban đầu thở than khóc
Em vẫn đứng tay chào, nón lá nghiêng
Anh gặp em như thuyền về bến cũ
Mang tấm lòng chở đi khắp mọi nơi
Em xuôi ngược lênh đênh trên sóng nước
Đời cơ hàn đứng trước những phong ba
Anh vẫn đi miền xa đầy nhung nhớ
Nhớ con thuyền một chiều quen biết nhau
Rồi một ngày thuyền em về nước lớn
Anh trở lại chỉ còn biển và anh.
Màu tuổi thơ
Em yêu một màu tím
Có vị ngọt quê hương
Hoàng hôn cười chúm chím
Rạng ngời trong nhớ thương
Em yêu sắc màu đỏ
Mặt trời chiều quê mẹ
Tha thiết những ngày bé
Gợi dần về tuổi thơ
Em yêu hương màu xanh
Mơn mởn những chiếc lá
Tô đẹp khắp mọi miền
Cánh đồng đầy thảo nguyên
Em yêu bao màu sắc
Như bức tranh mới họa
Quê hương ta đẹp quá
Dập dìu màu tuổi thơ.
Ngọt ngào...
Mùa đông đến ...
bé bi không buồn nữa
Viên kẹo sữa môi nhỏ chẳng trách hờn
Hơn một lần ...
Đắm say đôi mắt ngọc
Tóc mang hương bước vào trong xuân mai
Rồi sáng nay ...
Trời lạnh bình minh hé
Em sẽ nhớ áo ấm với khăn hồng
Anh đã tặng như tất cả sự thật
Mật hoa tình thấm nhụy đón xuân sang.
Tiếng ru
Ầu ơ giấc ngủ đầu nôi
Cọt kẹt tiếng võng xa xôi lại về
Rai rứt tâm hồn não nề
Tuổi thơ ta đó mẹ quê đâu còn
Nhớ mãi lời điệu ru con
Khi tuổi thơ dại nỉ non khóc à
Mẹ thức suốt đêm canh gà
Cho con say giấc vì là tiếng ru
Rồi mẹ vĩnh biệt nghìn thu
Đời này con nhớ lời ru năm nào.
Cảm nắng
Chẳng ai nhớ cơn mưa mấy mùa đổ
Hạ bao nắng xô nghiêng hàng cây xa
Anh chỉ biết một điều trong nỗi khổ
Là tình yêu câm lặng nói không ra
Lời giản dị trở thành điều khó nhất
Lòng chạm lòng cách biệt mấy sơn khê
Khi ngỏ lời tình yêu đã bay mất
Tìm nơi đâu, những đêm bước chân về.