Khoa Hữu
Bài cổ thi cho người tình
Buồn ơi lăng tẩm lòng ta
chôn xương ác thú treo da đất người
tảng đời ta nặng muốn rơi
áo xiêm em khỏa thân ngồi muốn đi
ngón tay mềm vóc xuân thì
gót chân cỏ hạnh lối về âm dương
hẹn em, hẹn đến vô thường
hẹn ta thiên địa hoang đường hẹn nhau
dòng thơ niên sử còn khâu
vết thương ta trước em sau cũng gần
mười năm, đuối mắt tình nhân
tóc ta trắng ngọn phù vân bời bời
ta về mưa tẩm nắng phơi
trái tim cổ tích dưới trời hạ điên.
Bức họa chân dung biển
Ta ngồi lên thét thinh không
chớp đen nỗi giận chập chùng biển cơn
gió đi những bước chân dồn
trầm luân lũ đá đứng còn trơ trơ
sóng hôn môi bãi điên rồ
nước ngâm xương trắng tình xưa dã tràng
Ngàn năm đất ải bụi tang
hối thân cát lở kinh hoàng ngọn lau
mấy lòng bể mấy hồn dâu
còn đây mảnh áo mai sau mảnh trời.