Thơ
DƯƠNG KIỀU NHI
Lời Kinh Mẹ
Kính tặng mẹ
Ngồi nghe mẹ tụng kinh chiều
Chợt hồn tỉnh giấc ảo huyền mông lung
Con - hạt bụi hóa kiếp nhân
Ngàn năm vẫn đọa trầm luân cõi người
Chiều thu chuông đổ chơi vơi
Một chiếc lá rụng mở phơi vô thường
Con - tim vấp phải chữ thương
Đam mê nên lạc bước vườn nhân duyên
Mẹ - từ vũng tối u miên
Sắc thân cởi bỏ ưu phiền rời xa
Con - trong bể khổ ta bà
An vui giây phút ngỡ là chân như
Lời kinh chan chứa mẫn từ
Đưa mẹ về với vô ưu cội nguồn
Con - sân si mãi còn vương
Tìm về bến giác hẳn đường còn xa!
Từ Con Khóc Tiếng Chào Đời
Từ con khóc tiếng chào đời
Là khi mẹ hát thêm lời ru con
À ơi con ngủ giấc ngoan
Búp môi hé mở rạng ngời thơ ngây
Ba mươi năm tợ một ngày
Nhánh sông mẹ vẫn đong đầy mến thương
Lời ru tha thiết quê hương
Dấu yêu những tiếng đông phương dịu hiền
Mẹ là Phật, mẹ là Tiên
Người là ánh sáng tỏa miền vô minh
Tưới lên hạt giống mầm sinh
Những lời mưa pháp trang kinh nhiệm mầu.
('8-08)