Thư ṭa soạn số 133
(tháng 12.2022)
ĐƯỜNG DÀI
NHÂN
Lên đồi, cao hứng khúc phiêu du
Trắng những gợn mây, sương tuyệt mù
Cheo leo chỏm đá rêu trổ sắc
Không người, tịch mịch, gió nhẹ ru.
Tĩnh tọa đêm dài hạ sang thu
Soi thấy trần gian như ngục tù
Vô-minh kết thành bao thống-khổ
Lẩn quẩn ra vào chốn thâm u.
Lặng thương kiếp người lệ tràn mi
Xuống đồi, hoa nở gót từ bi
Gậy trúc gơ nhịp đường mê huyễn
Thao thức canh dài ngh́n dặm đi.
NHẪN
Vào ḍng, cuồn cuộn con nước phăng
Phù sa bồi – lở bến vô ngằn
Hồn nhiên ngụp lặn theo cơn sóng
Bềnh bồng một thoáng tưởng ngh́n năm.
T́nh chung chưa thỏa đă t́nh riêng
Buồn – vui, mê – tỉnh, mộng triền miên
Đau cắt bao lần cơn khổ, nhục
Trui thành ngọc sáng, rửa oan khiên.
NHẬN
Đường dài đă mỏi cuộc rong chơi
Quay đầu vẫn thấy quê xa vời
Hồng trần xuôi – ngược chừng quen nếp
Ngồi đây, lắng xuống những bụi đời.
Tóc tơ nay bạc hơn phân nửa
Da mồi đă gập ngh́n rănh sâu
Việc trong việc ngoài vẫn chưa dứt
Tha hồ năm tháng cứ trôi mau.
Thiên thần năm ấy giờ tiên ông
Thong thả quét lá như dọn ḷng
Mở đất nhận vào bao rác rưởi
Hồn ngây thơ cũ vẫn thong dong.
_____________________________________________________________________
TRỞ LẠI TRANG HỘP THƯ T̉A SOẠN