Thư ṭa soạn số 98
(tháng 01.2020)
XUÂN CẢM
Sương mai mù mịt xóm nhỏ. Những hàng cây như yên lặng nín thở để đón nhận làn sương lạnh cuối đông. Lá cây ướt đẫm, tưởng chừng vừa được tắm dưới mưa. Long lanh nước đọng trên đầu những ngọn cỏ. Con quạ rủ lông trên nhánh cây phong. Có một nỗi buồn nào đó, một nỗi buồn rất cô liêu, lan nhẹ vào hồn khi không gian lắng xuống, tịch mịch.
Một thời tuổi xuân đă qua. Và nhiều mùa xuân đi qua. Đời người, có những giấc mơ chưa bao giờ đạt được và có thể sẽ không bao giờ chạm đến. Giấc mơ của một dân tộc, một đất nước hay một lănh thổ, có khi cũng phải trải qua trăm năm, ngh́n năm mới thành hiện thực.
Đă có mùa xuân Ả Rập với Tunisia, Ai Cập và Libya năm 2011 (1), ảnh hưởng lên một loạt các quốc gia Trung Đông theo Hồi giáo. Nhiều “mùa xuân” sau đó đă đến, nơi này, nơi kia. Nhưng xuân đến rồi lại đi. Những chế độ độc tài, với sự xâu xé tranh giành ảnh hưởng và trợ giúp từ các cường quốc phương Tây, tiếp tục tọa hưởng trên máu lệ dân đen.
Đó là những mùa xuân bất chợt, không ở lại lâu dài. Và những phận người trên các mảnh đất ấy tiếp tục mơ ước xuân sau.
Ngẫm cuộc tồn sinh trên một vài nước phương Đông mệnh danh văn hiến bốn-năm ngh́n năm, ḷng thường băn khoăn tự hỏi, v́ sao và từ khi nào người ta đă đánh mất những mùa xuân. Sử xuân lật qua trên bốn ngh́n lần mà thực tế th́ được bao nhiêu mùa xuân thực sự là xuân? Khổ đau, thống hận vẫn ngày đêm chụp phủ xuống số đông cam phận.
Bản chất độc tài, hám vị của các nhà lănh đạo, từ xưa đến nay, không khác nhau lắm: một khi đă nắm được quyền lực th́ không muốn buông, và luôn tranh thủ thu vét quyền lợi ngay khi đang cầm quyền. “Con trời” ngày xưa c̣n nghĩ vận mệnh ḿnh gắn theo vận nước ḷng dân, thời gian trị v́ có thể vài chục năm, trăm năm, nên cũng có thời gian nh́n đến thống khổ của trăm họ. C̣n những “công bộc của dân” ngày nay, từ Đông sang Tây, hầu như chỉ chăm lo vị thế của ḿnh trong giai đoạn ngắn hạn của nhiệm kỳ 4 năm, 8 năm hay 10 năm. Ngay trong nhiệm kỳ, phải thực hiện cho bằng được những ǵ ḿnh muốn, rồi hết nhiệm kỳ ai sống ra sao mặc ai. Dẫm trên luật pháp, mua quan bán chức, tham nhũng hối lộ, dối trên gạt dưới, phá rừng, bán biển, cắt đất nhường biên, ḅn rút của công, lạm dụng tài nguyên quốc gia... bao nhiêu việc xấu-ác cũng không từ, thất đức bao nhiêu cũng chẳng ngại; chỉ chăm chăm thu tóm lợi lộc về cho cá nhân, gia đ́nh, đảng phái. Dân t́nh khốn khó khổ đau không bút nào tả hết, đến nỗi thảm trạng ngày nay chẳng khác năm xưa là mấy, thảm trạng mà cổ nhân một thời, từng đại cáo:
“Nhân họ Hồ chính sự phiền hà
Để trong nước ḷng dân oán hận
Quân cuồng Minh thừa cơ gây họa
Bọn gian tà c̣n bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời.
Nặng thuế khoá sạch không đầm núi.
... ... ...
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!” (2)
Lại nhớ quê nhà một thời tàn xuân oan nghiệt, thống nhất địa lư mà lại ly cách nhân tâm, đẩy xô triệu người vượt biển vượt biên, trăm ngh́n nạn nhân vùi thây trong ḷng đại dương, bỏ xương trên rừng sâu núi thẳm (3). Ai người đi t́m mùa xuân, ai người c̣n rơi nước mắt xót thương! Từ độ xuân tàn năm ấy, chưa thấy bóng xuân trở lại.
Rồi cũng tàn xuân với cái chết của một lănh đạo “mơ xuân,” dẫn đến phong trào sinh viên Cửa Thiên An (4). Tuổi trẻ bừng lên sức sống, như khí xuân ngập tràn khắp một trời quê hương Lăo Đam, Khổng Tử... Nhưng rồi, xuân tàn th́ giấc mộng tan theo. Xuân tàn năm ấy, chưa thấy thoáng hiện trở lại bao giờ.
C̣n thấy ǵ, những mùa xuân tới, những mùa xuân sau!
Có chăng mùa xuân cho quê hương? Có chăng mùa xuân cho Hương Cảng? Có chăng mùa xuân xinh tươi cho tuổi trẻ toàn thế giới?
Biến đổi khí hậu, đe dọa hành tinh trong 50 năm, 100 năm tới. Nào là biển dâng, băng lở, đất sụt, băo giông cuồng nộ, rừng cháy dữ dội... liên tục hoành hành khắp nơi trên địa cầu. Nhưng 50 năm th́ rất gần cho tuổi trẻ báo động, lên tiếng, đứng dậy hành động, c̣n những lănh đạo già nua (tuổi đáng ông nội bà ngoại) th́ không thấy lư do ǵ để phải quan tâm, v́ những năm sắp tới, họ biết chắc sẽ không c̣n hiện hữu trên đời này. 50 năm đối với những lăo gia tham lam, bủn xỉn (chỉ thấy lợi nơi tài nguyên), hăy c̣n xa lắm! Sống chụp giựt ngày hôm nay, vơ vét cho đầy những túi tham rỗng đáy, thổi cho phồng to những chức danh và thành tựu lừa dối, mỵ dân...
Mùa xuân, ôi mùa xuân cho quê hương, mùa xuân cho hành tinh!
Những nguyện ước trọng đại, những niềm vui to lớn dường như chỉ đến trong giấc mộng đêm xuân. Đêm xuân qua rồi, mộng bay vút như cánh chim.
Nhưng xuân qua rồi xuân lại đến. Xuân tàn, hoa rụng. Xuân đến, hoa lại nở.
Và dù tâm cảnh của người có khi rất điêu tàn, ră rời theo năm tháng, xuân bao giờ cũng đẹp (5). Vâng, xuân bao giờ cũng đẹp và thực sự đẹp trong hiện tại. Đừng mơ giấc mơ xuân tương lai. Mỗi người từ giây phút này, biết giữ trong tim sự chân thành, tha thiết yêu thương đời thống khổ, tận tụy hiến dâng tài năng và thời giờ cho sự nẩy mầm đơm hoa của lẽ thiện, lẽ chân, th́ mùa xuân hiển hiện.
California, ngày 01 tháng 01 năm 2020
Vĩnh Hảo
www.vinhhao.info
______________
1) Mùa xuân Ả Rập (Arab Spring) khởi đầu từ cuộc biểu t́nh rộng lớn của dân Tunisia sau sự tự thiêu của công nhân Mohamed Bouazizi để phản đối tham nhũng và bạo lực của cảnh sát. Phương Tây gọi chung cho những cuộc cách mạng liên đới từ nhiều quốc gia Ả Rập là “Cách Mạng Hoa Lài,” dẫn đến sự sụp đổ của 3 chính phủ trong cùng năm là Tunisia (14/01/2011), Ai Cập (11/02/2011) và Libya (20/10/2011).
2) Trích từ B́nh Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trăi (1380 – 1442), bản dịch Ngô Tất Tố.
3) Biến cố 30.4.1975.
4) Cựu Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Trung quốc Hồ Diệu Bang—là người có chủ trương cải cách dân chủ, mất ngày 15.4.1989, hàng trăm ngàn sinh viên tổ chức tang lễ lớn cho ông, rồi dấy lên phong trào đ̣i hỏi tự do dân chủ vang dội quốc tế. Phong trào biểu t́nh của sinh viên Trung quốc kéo dài từ giữa tháng 4.1989 cho đến ngày 04.6.1989 th́ bị quân đội cộng sản dập tắt. Số sinh viên và lương dân bị thiệt mạng trong đêm 04.6.1989 cho đến nay vẫn chưa có thống kê chính xác, nhưng báo chí và người trong cuộc phỏng chừng có khoảng 10 ngh́n sinh mệnh bị bắn và nghiền nát dưới bánh xe tăng.
5) Ư của thi hào Nguyễn Du (1766 – 1820): “Nhân tự tiêu điều, xuân tự hảo” - người dù có tiêu điều xác xơ, xuân tự nó vẫn đẹp (thơ chữ Hán, bài Xuân Tiêu Lữ Thứ).
TRỞ LẠI TRANG HỘP THƯ T̉A SOẠN